Đây là nhật ký của tôi. (Hãy đọc từ trái qua phải, từ trên xuống dưới nhé!)
Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh cô gái trẻ bận rộn với cuộc sống mưu sinh xa nhà. Công việc hàng ngày dường như đã chiếm trọn thời gian của cô, vậy nhưng tối đến cô vẫn phải quay cuồng trong vòng xoáy của các mối quan hệ, cố gắng cân bằng công việc sinh hoạt riêng với những mối quan hệ xung quanh với bạn bè, người yêu…
Đã lâu lắm rồi trong từ điển cuộc sống của cô đã biến mất từ: “nghỉ ngơi”, chỉ còn toàn là áp lực và mệt mỏi. Và rồi chính những lúc đó, cô nhìn lại cuộc sống của mình, nhận ra có một nơi trên thế giới này, một nơi luôn hạnh phúc và ấm áp, đó là nơi có cha mẹ. Những kỷ niệm thân thương thuở bé chợt ùa về trong tâm trí. Cô nhớ về ngày nhỏ, khi chập chững tập đi, mỗi khi ngã đều có bố mẹ rộng vòng tay che chở. Từng miếng ăn giấc ngủ của cô gái luôn đong đầy tình thương yêu của cha mẹ.
Những kỷ niệm ùa về khiến cô gái không chần chừ do dự thêm nữa. Cô bắt chuyến xe sớm nhất để được lao nhanh về với cha mẹ dù công việc vẫn bộn bề.
Có lẽ rồi ai trong số chúng ta cũng sẽ đến lúc phải sống tự lập và xa gia đình. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề lo toan, có lẽ đôi lần bạn chợt quên đi hình bóng cha mẹ đang dõi theo mình. Chúng ta mải miết đi tìm thành công, đi tìm một nơi ấm áp và hạnh phúc để dừng chân. Nhưng mỗi khi mỏi mệt với vòng xoáy bon chen, ta mới nhận ra nơi hạnh phúc đó ta đã có từ lâu, đó là: “Gia đình”.
Một kì nghỉ Tết dài đang chuẩn bị tới, nhiều bạn trẻ đã râm ran rủ nhau đi du lịch nước ngoài hay “phượt” cùng bạn bè trong nước.Vẫn từng có câu nói “Vì tuổi trẻ là những chuyến đi”, nên việc các bạn đi và tìm hiểu thế giới là 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống này. Tuy vậy, các bạn hãy đừng quên có một nơi “hạnh phúc nhất thế giới” luôn ngóng trông bạn về để bạn có thể dành thời gian quý giá bên cả những người mình thương yêu nhé!
Nguồn: kenh14.vn
http://tapchi.shoptretho.com.vn/index.php/noi-hanh-phuc-nhat-the-gioi/#comment-184
Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Trả lờiXóaChủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua… Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình…
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Pama luôn nói không cần ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương..
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
(~st~Hội những người bấm Like rồi lặng lẽ bỏ đi~st~)
Con ♥ pama!!!
P/s :
Chợt thấy đau những lúc ta bực vì ngày nào mẹ cũng gọi hỏi thăm bâng quơ..
Tuần sau về nhà, hứa sẽ ôm mẹ thật chặt, và gửi lời thầm thì từ tận trái tim :
“Gọi cho con mỗi tối trước khi ngủ, mẹ nhé! Để giấc mẹ nồng, ấm và say khi lòng thanh thản..”